Giáo dụcLớp 10

Qua Quy hứng, đóng vai tác giả kể lại diễn biến tâm trạng khi trở về quê hương sau một thời gian dài xa cách

Đề bài: Qua Quy hứng, đóng vai tác giả kể lại diễn biến tâm trạng khi trở về quê hương sau một thời gian dài xa cách

qua quy hung dong vai tac gia ke lai dien bien tam trang khi tro ve que huong sau mot thoi gian dai xa cach

 

Bạn đang xem: Qua Quy hứng, đóng vai tác giả kể lại diễn biến tâm trạng khi trở về quê hương sau một thời gian dài xa cách

Bài làm:

Tôi – Nguyễn Trung Ngạn, tự Bang Trực, hiệu Giới Hiên, người làng Thổ Hoàng, huyện Thiên Thi, tỉnh Hưng Yên. Tôi có tài học hành nên được phân công làm quan cho triều đình. Đó cũng là những ngày tháng tôi xa quê hương của mình. Quê hương, đối với tôi, đó là một người mẹ có tấm lòng bao la, rộng lớn, chở che và nuôi nấng con người từng ngày. Vậy mà tôi đã xa quê hương của mình bao lần vì công việc. Tôi luôn mang trong mình nỗi nhớ quê hương sâu đậm, cho nên khi đang đi xứ ở Giang Nam tôi đã để lại nỗi niềm của mình qua những vần thơ “Quy hứng”. Khi trở về quê, bao cảm xúc lại ùa về trong tôi về mảnh đất ấy.

Bước từng bước trên chính mảnh đất mình sinh ra và lớn lên, trong tôi không khỏi bồi hồi xúc động. Tôi nhớ từng cảnh vật nơi đây tôi nhớ từng thời khắc giao mùa, từng thời điểm quê hương mình thay áo.

“Dâu già lá rụng tằm vừa chín

Lúa sớm đơm bông, cua béo ghê”

Là người gắn bó máu thịt với quê hương, nên hình ảnh “dâu già, lá rụng, tằm chín” đã in sâu vào trong tâm trí tôi. Quê tôi đặc trưng là làm nghề nông, đến mùa là cấy lúa, rồi chờ đợi nó đơm bông, rồi gặt hái. Những cánh đồng xanh rì rào thẳng cánh cò bay. Tôi nhớ da diết cái mùi hương lúa ấy, mùi hương của lúa đơm bôm. Mùi hương là một thứ gì đó đầy uy lực, mà mùi hương chẳng phải là cuội nguồn của nỗi nhớ sao, là thứ được lưu giữ lâu bền và mạnh mẽ nhất trong kí ức của con người. Chính những thứ đơn giản mộc mạc đơn sơ ấy đã tiếp sức cho tôi trên con đường sự nghiệp, những ngày xa quê.

Quê hương tôi nghèo, nghèo lắm. Nhưng chính bản thân tôi lại thấy rằng: “Nghe nói ở nhà nghèo vẫn tốt”. Công việc, quốc sách của đất nước tôi luôn đặt lên hàng đầu, dẫu sao, với tôi sống ở quê mình vẫn tốt hơn dù nó có nghèo đói. Cuộc sống bôn ba, đất khách nơi Giang Nam, được thưởng ngoạn khung cảnh đó đây, tuy nhiên sâu trong lòng tôi ” Dẫu vui đất khách chẳng bằng về”. Rồi đây, khi trở về quê hương sau chuyến đi ấy, cảm nhận được sự thân thuộc, thân quen xung quanh mình, nơi có người hàng xóm láng giềng, có anh chị em họ hàng thân thiết, lòng tôi không khỏi xốn xang, vui mừng khôn tả.

Hãy đi thật xa để trở về, đi xa quê hương để bạn nhận ra rõ hơn những thứ mình trân trọng yêu thương là gì. Một điều kì diệu nữa, khi tôi trở về tôi thấy mình trưởng thành hơn, tôi luôn tự nhủ với bản thân rằng, mọi khó khăn của cuộc đời, tôi luôn có thể vượt qua, bởi đã có quê hương của tôi, luôn dang tay đón chào tôi trở về. Trong chuyến trở về lần này, tôi sẽ tự nhủ mình phải cố gắng hơn nữa trong công việc của mình, mang tri thức tài năng của mình cống hiến cho quê hương và đất nước.

Đăng bởi: THPT Ngô Thì Nhậm

Chuyên mục: Giáo Dục

Nội dung bài viết được đăng tải bởi thầy cô trường thpt Ngô Thì Nhậm (trước đây là trường trung học phổ thông Sóc Trăng). Cấm sao chép dưới mọi hình thức.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button