Văn mẫu 11

Phân tích nghệ thuật lãng mạn trong Người cầm quyền khôi phục uy quyền

[Văn mẫu 11] Phân tích phần kết Người cầm quyền khôi phục uy quyền để qua đó nêu nhận xét về nghệ thuật lãng mạn mà V. Huy-go đã sử dụng

    Phân tích nghệ thuật lãng mạn trong đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền – để làm được bài văn này thì trước hết các em cần nghiên cứu kĩ đoạn kết của tác phẩm này. Bên cạnh đó phải hiểu sâu sắc hơn về hành động nhẹ nhàng và tỉ mỉ của Giăng Van-giăng dành cho Phăng-tin hay về cả cái chết của Phăng-tin… Đó là sự tài tình trong cách xây dựng tình huống truyện của V. Huy-go.

Đề bài:

Phân tích phần kết
Người cầm quyền khôi phục uy quyền
để qua đó nêu nhận xét về nghệ thuật lãng mạn.

Nghệ thuật lãng mạn trong Người cầm quyền khôi phục uy quyền

Nghệ thuật lãng mạn là gì?

– Nghệ thuật lãng mạn hay chủ nghĩa lãng mạn vừa là trào lưu văn học, vừa là phương pháp sáng tác, mang một nội dung lịch sử xã hội cụ thể, được hình thành ở Tây Âu sau Cách mạng tư sản Pháp năm 1789.

Chủ nghĩa lãng mạn là tiếng nói của những con người có văn hóa, có lương tri, của những trí thức tiến bộ, căm ghét sự thống trị tư sản vì đã biến những lời hứa tốt đẹp của những nhà triết học ánh sáng thành những bức tranh châm biếm, biến xã hội mơ ước thành hiện thực đau thương, đẫm máu.

– Chủ nghĩa lãng mạn được chia làm hai khuynh hướng: lãng mạn tích cực và lãng mạn tiêu cực, giữa chúng có mối liên hệ qua lại khá phức tạp.

– Trong văn học, chủ nghĩa lãng mạn được thể hiện rõ nét qua các phương diện:

+ Đề tài: Mọi vấn đề của cuộc sống, mọi tầng lớp trong xã hội đều có thể trở thành đề tài cho văn học nghệ thuật mà không phân biệt cao cả hay thấp hèn, đẹp hay xấu.

+ Nhân vật: Không phân biệt giai cấp, mọi người dù ở bất kỳ tầng lớp xã hội nào cũng đều có quyền bước chân vào văn học.

+ Thể loại: Không có sự phân biệt thiếu dân chủ, không phân chia thể loại cao cả và thấp hèn.

+ Ngôn ngữ: Sử dụng thủ pháp nghệ thuật nhiều hơn, câu văn linh hoạt hơn.

Những dấu hiệu của nghệ thuật lãng mạn trong đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền

– Cái chết bi thảm của Phăng-tin đầy thương tâm nhưng không gợi sự bi lụy: Khi Giăng Van-giăng cúi đầu thì thầm bên tai Phăng-tin, bà xơ trông thấy rõ ràng một nụ cười không sao tả được thể hiện trên đôi môi nhợt nhạt và trong đôi mắt xa xăm, đầy ngỡ ngàng của chị khi đi vào cõi chết.

– Gương mặt sáng rỡ, nụ cười trên môi của Phăng-tin khi chết là lời khẳng định sức mạnh của tình thương yêu con người có thể đẩy lùi cường quyền và áp bức, nhen nhóm niềm tin vào tương lai.

– Thế giới lãng mạn của Huy-gô được biểu hiện qua hình ảnh người anh hùng lãng mạn (Giăng Van-giăng) giải quyết những bất công xã hội bằng tình thương.

>>> Ý nghĩa nhan đề Người cầm quyền khôi phục uy quyền

Văn mẫu phân tích nghệ thuật lãng mạn trong Người cầm quyền khôi phục uy quyền

Đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền được trích từ tác phẩm Những người khốn khổ của V.Huy-go, trong ấy gây ấn tượng mạnh mẽ với người đọc chính là khung cảnh truyện sau khi Phăng-tin chết. Không khí tĩnh lặng bao trùm căn phòng và hành động của Giăng Van-giăng khiến người đọc cảm nhận được tình thương bao la cùng sức mạnh của lòng nhân đạo đã khiến một bi kịch cũng trở nên lãng mạn hóa.

Hình ảnh Giăng Van-giăng mạnh mẽ cậy mở bàn tay của Gia-ve đang túm lấy áo ông cho thấy sự nhẫn nhịn của người đàn ông này đã đến cùng cực, và ông đang vùng lên giành lấy lại uy quyền của mình. Và thực sự là Gia-ve cảm thấy sợ hãi, hắn không dám manh động khi chứng kiến Giăng Văn-giăng giựt lấy thanh giường sẵn sàng phản đòn bất cứ lúc nào. Đối với tên ác quỷ Gia-ve là vậy, nhưng khi đối mặt với Phăng-tin, người phụ nữ đáng thương, có cuộc sống tủi nhục bán thân nuôi miệng, đến chết cũng không thể nhắm mắt vì còn có nhiều điều tiếc nuối. Ông dịu dàng săn sóc cho người phụ nữ yếu đuối ấy bằng tất cả sự ân cần, tình thương vô hạn và trân trọng nhất như “Người mẹ sửa sang cho con”.

Mọi việc diễn ra trong yên lặng, sự yên lặng ấy bao trùm cả căn phòng, không khí đang căng thẳng bỗng trùng xuống và dịu lại, ông thì thầm điều gì đó vào tai Phăng-tin, thật nhẹ nhàng và tình cảm. Chẳng ai biết ông nói gì, kể cả người đã chết liệu có thể nghe thấy không? Nhưng V. Huy-gô đã nói “Có những ảo tưởng cảm động, có thể là những sự thực cao cả”, và qua lời bà sơ Xem-pli-xơ, một nữ tu chẳng biết nói dối bao giờ, bà đã trông thấy nụ cười ngỡ ngàng của Phăng-tin trên đôi môi nhợt nhạt và trong đôi mắt xa xăm của chị. Vậy rốt cuộc nụ cười ấy có thật không? Không ai chắc nhưng bà sơ sẽ không nói dối.

Lúc này đây “Chết tức là đi vào bầu ánh sáng vĩ đại”, đối với Phăng-tin chết chưa hẳn là xấu mà có khi đó là một khởi đầu mới, cứu chị ra khỏi nơi tăm tối dơ bẩn, ở thế giới khác chị có lẽ sẽ sống tốt hơn. Khi Giăng Van-giăng quỳ xuống hôn tay của Phăng-tin ta thấy một sự trân trọng, một lời tạm biệt đầy thương mến sâu sắc đến từ người đàn ông có tấm lòng nhân hậu này, liệu ai có đủ lòng bao dung để thương xót cho những con người khốn khổ như Phăng-tin, phải bán thân thể đầy rẻ mạt, có chăng chỉ là sự ghét bỏ khinh miệt. Chính điều ấy đã làm nổi bật lên tấm lòng cao cả, khoan dung vô hạn như một vị thần của Giăng Van-giăng, sẵn sàng bao dung những mảnh đời bất hạnh nhất và chẳng ai màng tới.

Phân tích Người cầm quyền khôi phục uy quyền ta thấy, nghệ thuật lãng mạn bắt đầu được xây dựng từ khung cảnh yên ắng của căn phòng, dường như bỏ qua tất cả chỉ còn hai con người đang đối thoại với nhau trong yên lặng, một người sống và một người đã mất. Đặc biệt những hành động thương tiếc đầy trân trọng được thực hiện một cách tuần tự, nhẹ nhàng và tỉ mỉ của Giăng Van-giăng dành cho Phăng-tin, đã thể hiện được nhân cách cao cả của Giăng Van-giăng, hình tượng hóa nhân vật này như đại diện của lòng nhân đạo sâu sắc và niềm xót thương cho những số phận bất hạnh nghiệt ngã.

Thêm nữa, cái chết của Phăng-tin vốn tưởng là bi kịch, nhưng Huy-gô đã lãng mạn hóa bằng những triết lý rất sâu sắc, chết không phải là kết thúc, chỉ là chuyển đến một vùng mới, nơi ấy có ánh sáng vĩ đại hơn, gột rửa hết những đen tối của cuộc đời trong kiếp này. Vậy ánh sáng chính là cái thiện chân chính tỏ rõ tâm hồn con người, còn bóng tối là cái ác bao trùm lên cuộc đời làm con người ta lâm vào khốn cùng, suy ra Phăng-tin có lẽ đã đến được nơi cần đến, chấm dứt hết những vết bùn nhơ nhuốc ở hiện tại.

Đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền là một phần khá hay và kịch tính nhất của câu chuyện, trong đó các nhân vật được khắc họa một cách sâu sắc, giữa bên thiện và bên ác có sự đối lập rõ ràng. Và cái xấu bao giờ cũng phải e ngại, phải chùn bước trước cái thiện, quan điểm trên đã được V. Huy-gô khéo léo lồng ghép vào câu chuyện thông qua nghệ thuật lãng mạn hóa những bi kịch, đồng thời hình tượng hóa nhân vật của mình. Mọi chuyện vốn phi thực tế nhưng nhờ vào tấm lòng thương xót cao cả, tất cả bỗng trở thành một sự thực cảm động thông qua đôi mắt của người chứng kiến, đôi mắt của Chúa.

>>> Đọc thêm một số mẫu bài văn cảm nhận về tác phẩm Người cầm quyền khôi phục uy quyền có thể sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài văn này.

Trên đây, chúng ta đã vừa tìm hiểu sơ qua về chủ nghĩa lãng mạn trong văn chương nói chung và những biểu hiện của nghệ thuật lãng mạn trong đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền nói riêng. Hi vọng qua bài viết này, các bạn đã có thể nắm rõ và phân tích nghệ thuật lãng mạn trong Người cầm quyền khôi phục uy quyền một cách dễ dàng hơn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button